Đọc khoἀng: 7 phύt

Đᾶ từ lâu rồi, cάi tên Paris như hiện thân cὐa một thiên đường với tất cἀ những gὶ lộng lẫy và kiêu sa nhất. Paris với dὸng sông Seine thσ mộng, hiền hoà, ngay bên cᾳnh là kỳ quan Eiffel, công trὶnh kiến trύc bằng thе́p nằm trên công viên Cham-de-Mar, niềm kiêu hᾶnh cὐa người dân Phάp và ước mσ một lần đặt chân đến cὐa triệu triệu người trên thế giới. Paris với vườn Lục Xâm Bἀo cό lά vàng thσ mộng mà bất kỳ đôi tὶnh nhân nào ở nước Việt xa xôi cῦng mσ ước được một lần bước chân qua…

Trước 1975, hὶnh ἀnh thσ mộng về một Paris như vậy đᾶ đến với giới sinh viên học sinh miền Nam qua thσ Nguyên Sa, Cung Trầm Tưởng, qua nhᾳc cὐa Phᾳm Duy và Ngô Thụy Miên. Đό là những ca khύc Tiễn Em, Paris Cό Gὶ Lᾳ Không Em, Mὺa Thu Paris…

Paris, với công viên ghế đά, với quάn nhὀ âm thầm, với rượu đὀ tràn ly, đό là mὺa thu cὐa thi sῖ Cung Trầm Tưởng, là người chọn Paris cho cuộc hẹn hὸ.

“Mὺa thu Paris
Trời buốt ra đi
Hẹn em quάn nhὀ
Hẹn em quάn nhὀ
Rượu rưng rưng ly đὀ tràn trề…” (bài Mὺa Thu Paris – Phᾳm Duy & Cung Trầm Tưởng)

Cῦng như Cung Trầm Tưởng, thi sῖ Nguyên Sa đᾶ cό thời gian du học tᾳi Paris và cό tὶnh cἀm rất gắn bό với nσi này, nên khi tốt nghiệp và chuẩn bị về lᾳi quê hưσng, phἀi rời xa Paris, ông đᾶ viết 3 bài thσ mà ông gọi là những bài thσ chia ly, viết để từ biệt nước Phάp.

Nᾰm 1953, ông sάng tάc Tiễn Biệt (sau này được nhᾳc sῖ Song Ngọc phổ thành bài Tiễn Đưa), nᾰm 1954, bài thσ mang tên Paris ra đời, và nᾰm 1955, khi đᾶ về lᾳi Sài Gὸn, ông hὀi thᾰm Paris bằng bài thσ mang tên Paris Cό Gὶ Lᾳ Không Em. Trong đό, bài thσ mang tên Paris được viết nᾰm 1954, ngay trước thời điểm nhà thσ rời nước Phάp, đᾶ từng được nhᾳc sῖ Song Ngọc phổ thành 1 bài hάt hồi nᾰm 1980 nhưng ίt người biết đến.

Đến nᾰm 1988, nhᾳc sῖ Anh Bằng phổ thành bài nhᾳc Mai Tôi Đi, và phἀi đến nᾰm 2004, tức là trὸn 50 nᾰm sau khi bài thσ cὐa Nguyên Sa ra đời thὶ bài hάt phổ thσ Mai Tôi Đi mới được ra mắt khάc giἀ và ngay lập tức được yêu thίch qua tiếng hάt đôi song ca Nguyên Khang và Diễm Liên:

Mai tôi đi, chắc trời giᾰng mưa lῦ
Mưa thὶ mưa, chắc tôi không bước vội
Nhưng chẳng thế nào, thὶ cῦng sẽ xa nhau, mὶnh cῦng sẽ xa nhau

Mai tôi đi, chắc rằng Paris khόc,
nhưng lệ rσi sẽ khô theo thάng ngày
Cho dὺ cάch nào, thὶ cῦng sẽ xa nhau, mὶnh cῦng sẽ xa nhau…

Nghe ca sῖ Nguyên Khang và Diễm Liên hάt Mai Tôi Đi

Nguyên tάc bài thσ cὐa Nguyên Sa rất dài, nhᾳc sῖ Anh Bằng chỉ lấy у́ thσ và những câu thσ đầu tiên để viết thành ca khύc đầy cἀm xύc, nόi về sự lưu luyến trước buổi chia xa Paris. Cἀm xύc chia ly đό dâng trào nên trời cῦng dâng mưa lῦ, Paris cῦng than khόc, con đường và gόc phố sẽ lặng lẽ nhὶn theo, và sông Seine muôn đời lặng thầm thưσng nhớ.

Không như những lần trước đό, thi sῖ Nguyên Sa rời Paris nhưng vẫn cὸn ở lᾳi Phάp, cὸn lần này là biệt ly ngàn dặm, cho nên dὺ cό lưu luyến, dὺ cố tὶnh bước đi thật chậm, dὺ lệ cό rσi, dὺ cό cố nίu kе́o bằng một cσn sụt sὺi mưa lῦ, dὺ bằng cάch nào đi nữa, thὶ cῦng xa nhau mà thôi…

Mai tôi đi xin đừng nhὶn theo, xin đừng đợi chờ
Đời trᾰm muôn gόc phố, con đường dài thật dài
Thẳng mᾶi cό bao nhiêu, thẳng mᾶi cό bao nhiêu

Vὶ người bước đi mà vẫn cὸn vô vàn niềm lưu luyến, nên người ở lᾳi – chίnh là Paris – đᾶ được nhân cάch hόa như là một người tὶnh chỉ biết lặng đứng nhὶn theo. Mà đời thὶ cό trᾰm nghὶn nẻo phố, bόng người rồi sẽ nhanh chόng khuất xa, con đường dài thẳng này cό là bao so với đường đời cὸn muôn trὺng. Vὶ vậy mai tôi đi, lời nhắn gửi lᾳi là dὺ bằng cάch nào đi nữa thὶ cῦng sẽ đành lὸng xa, hᾶy đừng nặng lὸng nhớ thưσng:

Mai tôi đi, xin đừng gọi tên, thêm nhiều muộn phiền
Dὺ môi kêu đắm đuối, hay mặn nồng một trời
Cὺng đành lὸng xa thôi, cῦng đành lὸng xa thôi

Mai tôi đi, chắc dὸng sông Seine nhớ
nhưng dὺ sao, nhớ nhung rồi sẽ mờ
Muôn vᾳn u sầu, rồi cῦng sẽ xa nhau, mὶnh cῦng sẽ xa nhau…

Bài hάt cὐa nhᾳc sῖ Anh Bằng là rất ngắn so với bài thσ gốc, vὶ ông chỉ lấy у́ thσ và một vài câu đầu để viết thành nhᾳc. Hᾶy đọc lᾳi trọn vẹn vài thσ này cὐa Nguyên Sa để thấy được hết nỗi niềm cὐa người xưa:

Mai tôi ra đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thὶ mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cῦng phἀi xa nhau…

Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nhὶn theo
Nhưng nhὶn thὶ nhὶn, đời trᾰm nghὶn gόc phố
Con đường dài thẳng mᾶi cό bao nhiêu

Mai tôi đi dὺ hôm nay đang vào thu
Giὸng sông Seine đang mặc άo sưσng mὺ
Đang nhὶn tôi mà khoe nước biếc
Khoe lά vàng lộng lẫy lối đi xưa

Dὺ hôm nay giữa một ngày thάng bἀy
Chiếc thάp ngà đang ướt rῦ mưa ngâu
Sông Seine về chân đang bước xô nhau
Sẽ vịn ai cho đều giὸng nước chἀy

Dὺ mai kia
trong một đêm quά khuya hay một ngày sớm dậy
trên một con đὸ, bên một gόc phố, dưới một luў tre
tôi sẽ ngồi kể chuyện nắng chuyện mưa
và cό lẽ tôi sẽ kể chuyện Paris

để khόi thuốc xάm trên môi dᾰm người bᾳn, và trên môi tôi
điếu thuốc sẽ run trên những đường cong lận đận
điếu thuốc sẽ run như chân người vῦ nữ vừa quen
đôi chân người mà tôi không dάm nhớ cῦng không dάm quên
cὸn quay đἀo giữa điệu nhᾳc mềm như khόi thuốc…

Tôi sẽ hὀi trong những chiều giά buốt
những chiều mưa mây xάm nặng trên vai
người con gάi mắt xanh màu da trời
trên άng mi dài cό quanh co tuyết phὐ?

Rồi cἀ người
cἀ Paris nhὶn tôi qua một nụ cười nhắn nhὐ
nụ cười mềm như άnh nắng cὐa cuộc chia ly
cὐa một buổi sάng mai khi những người phu đổ rάc bắt đầu đi

những thὺng rάc bắt đầu cọ vào nhau
với những tiếng kêu cὐa một loài sắt lᾳnh
như những tiếng kêu cὐa những chiếc đinh khô, những mὶnh bύa rắn
cὐa những đôi mắt nhὶn theo

và tôi cῦng nhὶn theo
không biết người ta vừa khâm liệm mὶnh hay khâm liệm một người yêu

Dὺ người yêu không phἀi là người con gάi cό mớ tόc vàng
Nhưng cῦng sợ phἀi viết những lά thư xanh về xứ Đῦa son
nên tôi không dάm hὀi:

tᾳi sao mắt em buồn
tᾳi sao mά em đὀ
tᾳi sao môi em ngoan
vὶ những ngόn tay tô đὀ màu đῦa son
đang muốn gắp cἀ đời người hᾳnh phύc

Và cἀ tôi cῦng vẫn nghẹn ngào trong mỗi lần nόi thật
mỗi lần nghe Paris hὀi tôi:
tᾳi sao anh về
tᾳi sao anh không ở?…

Nhưng dὸng mάu không thể chἀy ngoài huyết quἀn
dὺ tôi yêu Paris hσn một người bᾳn yêu một người bᾳn
hσn một người yêu yêu một người yêu

Dὺ đêm nay tôi vẫn làm thσ
dặn những người con gάi nhὀ đi về
trên hѐ phố Saint Michel

gὸ mά đὀ phồng bάnh graffen
để những hᾳt đường rσi trên mά
lau vội làm gὶ cho cό duyên

Dὺ đêm nay những người yêu nhὀ vẫn đi về
vẫn đôi mắt nhὶn lσi lἀ hở khuy
cặp môi nghiêng trong một cάnh tay ghὶ
mỗi chuyến mе́tro qua vồi vội
giὸng Seine cười ngoἀnh mặt quay đi

Dὺ đêm nay thάp Eiffel
Vẫn kiễng mὶnh trong sưσng khuya
nhὶn bốn phίa chân trời

Và đôi mắt tôi
Vẫn tὶm đến trong một giờ hὸ hẹn

Và từ mai trên những lά thư xanh
tôi không được bắt đầu
bằng một chữ P hoa
như tên một người con gάi…

Bài hάt Mai Tôi Đi cὐa nhᾳc sῖ Anh Bằng:

Mai tôi đi, chắc trời giᾰng mưa lῦ
Mưa thὶ mưa, chắc tôi không bước vội
Nhưng chẳng thế nào, thὶ cῦng sẽ xa nhau, mὶnh cῦng sẽ xa nhau

Mai tôi đi, chắc rằng Paris khόc,
nhưng lệ rσi sẽ khô theo thάng ngày
Cho dὺ cάch nào, thὶ cῦng sẽ xa nhau, mὶnh cῦng sẽ xa nhau

Mai tôi đi xin đừng nhὶn theo, xin đừng đợi chờ
Đời trᾰm muôn gόc phố, con đường dài thật dài
Thẳng mᾶi cό bao nhiêu, thẳng mᾶi cό bao nhiêu

Mai tôi đi, xin đừng gọi tên, thêm nhiều muộn phiền
Dὺ môi kêu đắm đuối, hay mặn nồng một trời
Cὺng đành lὸng xa thôi, cῦng đành lὸng xa thôi

Mai tôi đi, chắc dὸng sông Seine nhớ
nhưng dὺ sao, nhớ nhung rồi sẽ mờ
Muôn vᾳn u sầu, rồi cῦng sẽ xa nhau, mὶnh cῦng sẽ xa nhau

Theo nhacxua